Quantcast
Channel: KhocTham.Us
Viewing all articles
Browse latest Browse all 2

Blog Radio 55: Alone hãy để tôi Một mình…

$
0
0
Chào mừng bạn đến với Blog Radio thứ 7 hàng tuần trên Blog Việt!

Các bạn thân mến! Đôi khi người ta thường hồ nghi về những con người, những tâm sự trên Blog nhưng khi trải lòng mình trong một không gian của riêng mình như Blog thì Blog lại là nơi người ta thể hiện thật nhất con người, suy nghĩ, tâm sự tự đáy lòng mình. Và nhờ thế, có thật nhiều điều kỳ diệu trong cuộc sống thực đã bắt đầu từ thế giới Blog. Đó cũng là những điều Blog Radio muốn đem tới các bạn qua những câu chuyện hàng tuần các blogger gửi đến chương trình trong suốt một năm qua.

Nhân dịp kỉ niệm 1 năm chương trình Blog Radio lên sóng và 2 năm Blog Việt ra mắt bạn đọc, mời các bạn nghe một chuyện tình chỉ có thể tìm thấy trong thế giới Blog. Một chuyện tình từ thế giới ảo đã mang lại thứ ánh sáng ấm áp trong cuộc sống thật của các nhân vật trong chuyện…


Chỗ này có tệp tin media, hãy xem bằng giao thức mạng.

Mời bạn click vào đây để tải file audio Blog Radio 55: Alone hãy để tôi Một mình…

Ảnh minh họa: Deviantart.com

Alone hãy để tôi Một mình…

Sap_vn

Blog Radio - 1. Sáng chủ nhật, trời nhờ nhờ mây đen. Kì lạ! Một ngày mưa hiếm hoi trong cái nắng oi ả của mùa hạ. Tôi nằm im nghe tiếng mưa rơi, chợt liên tưởng những ngày đông giá rét và lạnh lẽo mà tôi đã và sắp trải qua ở xứ người. Chỉ nghĩ thôi mà cảm giác chán nản đã dâng lên đến tận cổ.

Tiếng chân Cầm vội vã mở cửa. Một chàng trai bước vào và trao cho cô bó hoa hồng còn ngậm sương đêm. Còn ai khác ngoài Phong, bạn trai của cô ấy nữa.

- Chào Nghi. Chủ nhật mà nằm bẹp trên giường thế. Không đi chơi à?

Phong ngóc đầu vào cử phòng la lớn. Tôi lòm còm bò dậy, giả vờ vừa thức giấc:

- Hi Phong. Với em ngày nào được ngủ chẳng là chủ nhật. Mà thôi, cho em một ngày bình yên đi!

Phong cười to, nhún vai kiểu cách và nắm tay Cầm bước ra ngoài, không quên chọc ghẹo một câu:

- Kiếm người yêu đi nàng ạ! đến lúc yêu mới biết nghủ nướng tốn bao nhiêu thời gian yêu đương.

- Oh! Để xem mào nào cắn mỉu nào.

Tôi gọi với theo. Không biết liệu hai người có nghe thấy không nữa.

2. Tôi là cô sinh viên năm 2 dang học ở NUS, một trường đạ học khá nổi tiếng ở Singapore. Ở đây cũng có nhiều sinh viên Việt Nam sang theo học, vậy nên chúng tôi lập luôn một hội. Mọi người trong hội đều rất vui tính và khá hòa đồng nhưng hiếm có ai hợp với tôi như Cầm, bởi thế chúng tôi thuê nhà trọ chung.

Cầm là một cô gái tốt và chu đáo, lại rất nữ tính, trái ngược hoàn toàn với tôi, bừa bãi ham vui và quái đản. Bạn bè hay bảo có lẽ chúng tôi sinh ra để bù trừ cho nhau. Nhưng rồi cái gì đến rồi cũng sẽ đến, từ khi có Phong, tôi như một người thừa. Chả trách được vì bạn bè đâu thể sánh được với người yêu. Đôi lần, Cầm bảo tôi nên có bạn trai đi, cô ấy có thể giới thiệu cho tôi vài người bạn rất tốt nhưng nói thì nói vậy thôi, cả tôi và Cầm đều biết không ai có đủ thời gian để chạy theo một đứa thất thường như tôi cả. Và thế là: I’m alone. Tôi vẫn alone.

Chẳng biết từ bao giờ cái từ Alone ấy có trong blog của tôi nữa. Chỉ biết bây giờ nó đã trở thành khẩu hiệu độc tôn. Thậm chí vài người bạn trong trường còn dùng nó để gọi tôi. Cầm có vẻ không thích cái biệt danh này lắm và có lần cô ấy đã nổi khùng với Phong chỉ vì anh ta bảo tôi khéo mang cái từ ấy đến suốt đời. Còn tôi thì ok thôi, vì vốn dĩ tính tôi hồigiờ không để tâm lắm đến những gì người ta nói về mình, vả lại nghe cũng có vẻ ổn!

Tôi lập blog trước khi sang Sing một tuần. Lúc đầu cũng chỉ vì làn sóng blog ào ạt vào nước ta, mà mình cũng chẳng thể “lỗi thời” hơn tụi bạn. Hơn nữa xa lũ yêu hồi cấp 3 chí chóe vui như hội buồn không thể tả, lập blog để lâu lâu ghé vào nghía thử cuộc sống của nhau xem sao. “Để xem có gã Sing ngốc nghếch nào kết con Nghi nhà ta không?”. Tôi vẫn nhớ đó là cái comment đầu tiên trong blog. Bao năm rồi, mỗi người cũng dần khác hơn, khôn lớn và trưởng thành hơn, đều có đôi có cặp cả. Chỉ có tôi là vẫn “ngơ ngơ như bò đeo nơ”. Từ alone là đã vô cùng tử tế rồi đấy!

3. Tôi ngồi vào máy và vào trang blog của mình, đã hơn 2 tuần không chăm sóc nó gì cả, phải post một cái entry mới thôi. Tên gì nhỉ? À: A rain day!!!

Ngày mưa! Mưa trên mặt đường và mưa trong lòng người!

Hôm nay là chủ nhật. Trời lại mưa! Tự hỏi có bao nhiêu đôi yêu nhau lỡ làng những kế hoạch vì sự thất thường của thời tiết.

Xem ra, những người không có người yêu như mình mà lại....khỏe. Ở nhà ngủ nướng một chút, vào blog một lát, rồi rủ một vài người bạn đi café.

Nhớ những ngày ở nhà có mưa vui ơi là vui. Lại rủ nhau đi tắm mưa, đi câu cá, rồi té nước vào nhau cười nói ầm ĩ. Dù bị mẹ mắng thế nào cũng chẳng chịu chừa. Mình vốn là đứa cứng đầu mà. Bây giờ ước bị mẹ mắng thôi mà cũng chẳng được. Xa nhà, nhớ da diết những cơn mưa bất chợt trong cái nắng hè nảy lửa, nhớ lũ bạn loi choi mắt đỏ trong mưa cuối chia tay lớp 12.

Nhớ, nhớ nhiều trong những hồi ức miên man.

Nhưng những ngày xưa ấy! Nay còn mô?

P/s: Có ai muốn đi café với Alone không?

Vừa post xong cái entry, tôi đã nghe tiếng gõ cửa vội vã và gấp gáp. Người đàn bà có thân hình mập mạp nhà bên cất cái giọng nhừa nhựa quen thuộc:

- Cô này, không có ý thức gì hết. Tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi là bãi cỏ này không phải chỗ đậu xe của nhà các người. Vứt cái xe thổ tả đó ra khỏi đám có ngay!

Tôi ném tầm mắt về phía tay bà ta chỉ. Một chiếc xe màu đỏ sang trọng. Xe của Phong, chắc anh ta và Cầm đã đi xe của Cầm rồi.

- Xin lỗi, đó không phải là xe của tôi!

- Không phải của cô thì là của cô kia.

- Rất tiếc. Cầm hiện giờ không có nhà. Mà đám cỏ này cũng không phải thuộc quyền sở hữu của bà, thưa bà Lisay!

Người đàn bà quay lưng một cách tức tối sau khi hăm he đe dọa: Rồi cô sẽ phải dọn đi khỏi đây. Đồ không biết điều.

Tôi đóng sầm cửa lại sau khi cái lưng to bè ấy biến vào ngôi nhà bên cạnh. Một ngày tốt lành như hôm nay sao có thể bị phá hủy bởi một chuyện vớ vẩn như thế. Quay lại với blog, xem có ai hứng đi café không, nhưng thật ngạc nhiên entry mới của tôi có ngay một cái comment, chỉ sau 5 phút. Mà cái tên blog lại lạ hoắc: Một mình. Alone. Liệu có sự trùng hợp ngẫu nhiên chăng?

Một cái seach trong Google, thế là tôi biết blog của bạn. Bạn à, nơi tôi ở cũng đang mưa. Nhìn mưa tôi cũng nhớ về những ngày xưa ấy, những ngày tươi đẹp không bao giừo trở lại. Cuộc sống sinh viên thật vui nhưng đôi khi cũng cô đơn thật. Bạn Alone và tôi Một mình. Chúng ta đều giống nhau cả!

Lại một gã vẩn vơ cùng tâm trạng. Thế nhưng tôi thích những sự tình cờ trong cuộc sống. Cũng có thể là một gã quái tính thì sao?

- Café không Một mình? Quick comment và một cái biểu tượng Sup?

30 giây sau:

- Sẵn sàng. Bạn ở đâu? Tôi đang ở Hà Nội.

Người nhà! Tôi hứng khởi lướt những ngón tay nhanh hơn trên bàn phím:

- Ừ, gần quá mà. Tôi đang ở Sing. Vẫn thuộc châu Á cả.

- Không sao café loại nào. Tôi sẽ mua giúp Alone.

- Ok, cho một đen đá đi.

Ảnh minh họa: Cryingsorceress

4. Mới đó mà đã 3 tháng tôi quen Hoàng. 3 tháng, một thời gian không dài nhưng đủ để chúng tôi chia sẻ cho nhau nhiều thứ và cũng giúp tôi không lạc lõng trong những ngày chủ nhật đẹp trời. Những cái entry chia sẻ tâm trạng liên tục được post lên, đôi khi kèm theo những tấm hình hay ho vô tình chộp được trong những chiều đi rong loanh quanh không muốn về nhà, cũng có thể là một cái comment đồng cảm, động viên. Đọc những dòng blog Hoàng viết, tôi dường như trở lại đắm mình trong không khí Hà Nội. Đêm, mùi hoa sữa tỏa hương thơm ngát mỗi độ thu về, tiếng rao của những con người miệt mài một thời đã là nét riêng của phố phường Hà Nội, hay thấy người ta lướt qua nhau nhanh và vô tình như một làn gió đông lạnh buốt vô tình thổi tung những chiếc lá thành những hình thù kì lạ nhưng nên thơ và đẹp lạ lùng. Và Hoàng bảo cậu ấy cũng có cùng những suy nghĩ ấy mỗi khi vào blog của tôi, một sự thích thú và ngạc nhiên đầy phấn khích khi được biết về một cuộc sống khác, một vùng trời mới, được nhìn nhận bởi một con người nhạy cảm. Tất nhiên, người đó là tôi.

Một sợi dây vô hình nào đó đã kéo chúng tôi lại gần nhau hơn, không phải về khoảng cách địa lý mà về tâm hồn. Cầm không ưa Hoàng, mà nói đúng hơn, cô ghét những cái mơ hồ và khó đoán bắt. Đôi lần Cầm bảo tôi chấm dứt cái trò chơi trẻ con này lại, cô ấy lo rằng tôi có thể bị lừa dối, tổn thương và sa sút trong học tập. Tôi biết đó là những điều chân thành thốt ra từ đáy lòng Cầm nhưng tôi không thể chấm dứt. Hơn ai hết, tôi hiểu, nếu không có Hoàng, tôi sẽ trở lại cuộc sống trước đây: vô vị và nhàm chán. Mà sống như thế thì sống để làm gì?

5. Tôi không biết gì về Hoàng hơn những thông tin bình thường nhất. Cậu ấy bằng tuổi tôi, Sinh viên bách khoa Hà Nội. Qua những lần nói chuyện trên Yahoo Chat và những cái entry về cuộc sống của mình, tôi cảm nhận Hoàng là một chàng trai chân thành và vị tha, trên hết là biết vượt qua những trở ngại của hoàn cảnh. Nhưng đó chỉ là cảm giác của riêng tôi, không rõ có đúng không nữa. Ví như tôi, bạn bè cứ bảo sao viết blog hiền thế, chẳng bù cho con bé Alone ngoài đời, toàn lấy chuyện quấy phá người khác làm niềm vui. Tôi chỉ cười khi nghe những lời nhận xét ấy. Chẳng qua trên blog, tôi gạt bỏ cái vỏ bọc phớt đời và tinh nghịch để trở lại là chính mình thôi. Thật ra tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường, đa sầu đa cảm, mơ ước nhiều trong cuộc sống để rồi lại vỡ mộng chóng vánh đến không ngờ. Và dường như chỉ có mình Hoàng nhận thấy điều đó nơi tôi.

Ảnh minh họa: Deviantart.com

6. Thu với những vệt nắng vàng mọng chín đã ra đi nhường chỗ cho gã đông lạnh giá và u uẩn. Lại một sáng chủ nhật, theo thói quen, tôi vào blog của mình rồi sang blog Hoàng. Hàng blast hiện ra trước mắt tôi sáng chói : Tạm thời đóng của blog. Nếu Hoàng không trở lại thì xem như đóng luôn. Phải đọc đến lần thứ 3 tôi mới hiểu được nội dung. Có chuyện gì xảy đến với cuộc sống của Hoàng vậy? Tại sao lại không trở lại? Hoàng đi đâu. Tôi vội vã lục tìm trong blog , vẫn cái entry cũ của một tuàn trước. Vậy là Hoàng đã ra đi không một lý do...

Tôi buồn. Điều kì lạ là càng buồn càng cười nhiều, nói nhiều và chọc nhiều người hơn. Chỉ có đôi mắt buồn hẳn đi, người ta vẫn bảo đôi mắt không bao giờ biết nói dối. Đành vậy thôi. Một tháng rồi chưa có tin tức gì của Hoàng, ngày nào tôi cũng ra vào cái blog ấy, để tìm kiếm một tia hy vọng mong manh, một cái quick comment, một cái entry hay một cái spam thôi, miễn là nó của khổ chủ. Thế nhưng không có gì hơn. Tôi đâm ra trách móc Hoàng và viết đầy vào blog của cậu ta:”Đồ vô tình!”, “Ừ, thì cứ đi luôn đi”, “Trò chơi đã kết thúc rồi đúng không?”. Những khi ấy, Cầm ngồi bên tôi yên lặng thật lâu, rồi buồn bã thở dài. Cô ấy vừa chia tay Phong vì anh ta không muốn trở về sau khi học xong tại đây nữa, mà cũng như tôi Cầm yêu tha thiết cái mảnh đất hình chữ S ấy. Thật ra đây không phải lần đầu tiên họ mâu thuẫn trong cách nghĩ, chỉ vì những lần trước Cầm còn nhân nhượng cho qua những thú học đòi quái gỡ của Phong. Còn lần này thì không, cô ấy quyết định chấm dứt một lần cho xong. Thế nhưng đâu có nhiều người nói hết yêu là hết yêu ngay được. Tôi chia sẻ nỗi đau cùng bạn chợt vu vơ không hiểu khi vấp ngã, ai sẽ là người chia sẻ với Hoàng.

Sang tháng thứ 2 không có Hoàng, tôi bắt đầu nhắn tin dạng tìm trẻ lạc trong một số blog của bạn Hoàng:

Tôi đang cần tìm bạn Hoàng gấp, nếu có tin tức gì của bạn Hoàng, xin hãy liên lạc hoặc gửi mail cho tôi theo địa chỉ: Số...Nhà...hoặc email:...

Nhưng chẳng thấy hồi âm. Đôi lần tôi phát cấu với chính mình sao khi trước không hỏi rõ địa chỉ của Hoàng, hoặc lấy một tấm hình cũng được. Tự trách mình thôi nhưng cũng có giải quyết được gì đâu? Đúng, có lẽ đây chỉ là một trò chơi. Đừng hy vọng nữa. Nhưng nếu bịa đặt thì làm sao có những cảm xúc thật như thế. Tôi gần như phát điên vì phân vân.

7. Tôi cũng tạm đóng của blog vủa mình, bởi tôi quá mệt mỏi với thế giới ảo, mặt khác vì chúng tôi đang gấp rút chuẩn bị thi học kỳ, bài vở dồn ứ tới ngập đầu. Tôi lao vào cày sới như trâu ủi đất. Cuối cùng thì cũng xong.

Dạo này Cầm hay vào blog của tôi, không biết cô ấy thấy điều gì thích thú trong đó dù đã gần 1 tháng chẳng có gì được cập nhật. Tôi không muốn hỏi Cầm, dù sao cũng tăng số Page view. Tự cốc đầu một cái, tôi lại có những suy nghĩ trẻ con rồi.

- Nghi, Hoàng này !

- Cái gì? Tôi vội vã chạy lại gần máy .

Quick comment cực kì đơn giản :

Hoàng đã trở về rồi Nghi ạ! Săn sóc blog Hoàng kĩ thế. Hoàng đang ở rất gần Nghi.

Tôi đứng sững người im lặng, Cầm cười bình an vỗ lên vai tôi. Gần tôi ư? Nhưng gần về khoảng nào chứ.Dù sao Hoàng cũng đã trở lại.

Ảnh minh họa: Deviantart.com

Tôi bước trên đường vào nhà Nghi, bãi cỏ xanh rì thẳng tắp bình yên rung rinh khi một làn gió ấm áp thổi qua. Một sự bất ngờ lớn cho Nghi chăng? Chắc chắn thế. Chẳng biết Nghi có nhận ra tôi là Hoàng và Nghi có nhạy cảm như tôi cảm nhận. Tôi giới thiệu về mình như thế nào đây nhỉ?Alone này, Một mình bước ra từ blog đây. Được chứ nhỉ ?

****

Gã con trai cao lêu nghêu gõ cửa một cách từ tốn . Một gã lạ hoắc mà mình chưa từng gặp. Nghi vẫn ôm suốt cái laptop không rời để hỏi han người bạn Hoàng gần như ảo ảnh của nó. Nhưng biết làm sao được, nhìn cô bạn vui thế cơ mà!

- Có tiếng gõ của phải không Cầm?

- Ừ, cậu ra mở cửa đi.

- Tại sao cơ chứ?

- Đơn giản là mình bận.

****

Nghi vội vã rời khỏi cái laptop, chạy nhanh đến kéo nắm đấm cửa. Hắn hiện ra, cười tươi như cái biểu tượng Smile trong Yahoo Chat. Nghi hơi ngớ người và đột nhiên, nhỏ nháy mắt tinh quái:

- Alone cộng với Một mình thì sẽ ra mấy người nhỉ?

Cả ba chúng tôi cũng cười vang. Dường như đâu đó, rất nhẹ, gã mùa đông ra đi kéo mùa xuân lại gần…

  • Blog Radio thực hiện theo Truyện ngắn của Sap_vn - Stranger "Nhưng tôi cũng chỉ là một kẻ lãng du..."

Những tâm sự muốn sẻ chia, mời bạn gửi tới blogradio theo địa chỉ email khoctham@live.com


Tags - , , , , , , , ,

Viewing all articles
Browse latest Browse all 2

Trending Articles